《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 8
Advertisement
Cuối cùng Thẩm Ninh Hinh vẫn là bưng chén rượu đi qua chỗ Khâu Diệc Bạch.
Người ở bộ phận buôn bán ngoại mậu không ít, đầy một cái bàn lớn thật lớn, nàng là người mới tới, cho nên ngồi ở vị trí ngoài cùng.
Cách Khâu Diệc Bạch rất xa.
Lúc này không khí đang rất high, kính rượu đã đi được mấy vòng, vòng kính rượu mới vừa qua đi, mọi người đều đang dùng bữa nói chuyện phiếm, cho nên có người sẽ nhìn nàng.
Trừ bỏ mấy đồng sự vừa rồi, hổ giấy Khâu Diệc Bạch liền nhìn chằm chằm vào nàng.
Toàn bộ hành trình Thẩm Ninh Hinh đều bị nàng nhìn chằm chằm, cảm giác còn chưa uống rượu bước chân bên dưới cũng đã bắt đầu mềm nhũn.
"Khâu tổng."
Nàng đi đến trước mặt Khâu Diệc Bạch đứng yên, mắt hạnh tròn tròn chuyển một cái, thực ngoan ngoãn cười rộ lên, "Ta kính ngài một ly."
Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch đột nhiên bưng lên chén rượu cùng nàng đụng một cái.
Dùng sức lực còn rất lớn, rượu trong ly của Thẩm Ninh Hinh đều bị nàng đánh bay một nửa.
Thật sinh khí nha?
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, sợ nàng trong lòng không thoải mái, vội vàng mở miệng muốn cùng nàng xin lỗi: "Thực xin lỗi Khâu tổng, ta không phải cố ý......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy Khâu Diệc Bạch đột nhiên trầm mặc không lên tiếng hướng về phía nàng dựa sát vào một chút.
Giống như thì thầm, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn nàng mới có thể nghe được.
"Thẩm Ninh Hinh ngươi không am hiểu uống rượu phải không?"
"Cho nên mới không tới kính ta?"
Thanh âm rất nhỏ, phía sau còn mang theo ngữ khí trợ từ, nửa phần trêu chọc, nửa phần câu nhân.
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, thực mau đối diện với tầm mắt của nàng.
Đôi con ngươi bị mùi rượu bao phủ mông lung, lúc này lại nhàn nhạt quang mang, đẹp đến mức làm người khó thở.
Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lát, muốn nói điều gì đó thế nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Khâu Diệc Bạch đã trước một bước tiếp lời, ngồi ở chỗ đó giống như thực không cao hứng giáo dục nàng: "Không am hiểu cũng phải tới kính một ly, nếu không sẽ bị mọi người cảm thấy không tốt, ta cũng sẽ sinh khí."
"Bất quá ta nhớ kỹ tửu lượng của ngươi không hảo." Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên lại nói.
"Nếu lần sau ngươi còn tới kính rượu, chúng ta có thể lại dùng loại phương pháp này."
Đây là đang bảo vệ nàng.
Thời điểm ý thức được điểm này, gương mặt Thẩm Ninh Hinh có chút nóng lên.
"Ngài cũng uống ít một chút đi." Nàng dừng một chút, hạ giọng cũng muốn khuyên Khâu Diệc Bạch một câu, "Ta thấy ngài giống như có điểm say......"
Lời này vừa nói ra, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền có chút không vui.
"Ngươi mới say." Nàng lắc đầu, cực kỳ bất mãn nói câu, "Cho dù tất cả mọi người trên bàn này say, ta cũng chưa say."
"Ngươi quá coi thường ta." Nàng xua tay, không đợi Thẩm Ninh Hinh nói chuyện liền đem nàng đẩy đi.
Sau đó tự mình lại rót một ly rượu, ăn một miếng uống một ngụm, ăn một miếng uống một ngụm.
Advertisement
"......"
Vả mặt cũng thật nhanh.
Bữa cơm này ăn gần hai giờ đồng hồ, khi tan tiệc mọi người đều có điểm say.
Bất quá Khâu Diệc Bạch là người say lợi hại nhất.
Thẩm Ninh Hinh đưa ánh mắt nhìn, thấy nàng đang dùng tay đỡ đầu ngồi tại chỗ thất thần không biết đang suy nghĩ cái gì, thân thể còn thường thường khẽ lay động vài cái.
"Ta đi gọi xe thuê cho Khâu tổng." Trợ lý Hàn thấy thế thở dài, móc di động ra một bên lay một bên ngẩng đầu nói, "Mọi người cũng mau đi tìm xe thuê đi, hoặc là liên hệ người nhà trực tiếp tới đón."
(Theo mình được biết ở bên Trung Quốc có dịch vụ xe thuê đưa người say về nhà, ở bên đó quản lý việc uống rượu rất nghiêm, nếu tài xế đã uống rượu mà vẫn lái xe, một khi bị bắt sẽ bị tịch thu và tiêu hủy bằng lái)
"Được rồi."
Mọi người gật đầu, vựng vựng hồ hồ cúi đầu cầm di động gọi điện thoại.
Trợ lý Hàn gọi di động một lát, lúc sau đứng lên đi đến trước mặt Khâu Diệc Bạch, "Khâu tổng ngài còn đứng lên được không?"
"Đương nhiên." Khâu Diệc Bạch theo tiếng nhíu mày, mơ mơ màng màng đáp lại nàng.
"Có thể đứng lên liền hảo." Trợ lý Hàn gật gật đầu, mở miệng dặn dò nói, "Một lát nữa xe liền tới, ngài đợi một chút."
"Có lẽ ta không thể đi cùng ngài." Sau đó nàng lại nói, "Trong nhà đột nhiên có chút việc."
Hôm nay Khâu Diệc Bạch thật sự là say đến lợi hại.
Trợ lý Hàn nói xong mấy câu kia, đột nhiên vẫn cảm thấy không yên lòng, sau đó ngẩng đầu lên muốn hỏi một chút mấy đồng sự kia có thể tiện đường cùng Khâu Diệc Bạch đi một đoạn đường hay không.
Chưa kịp mở miệng, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên thò qua tới.
"Trợ lý Hàn." Nàng nói, khóe miệng cong cong, thanh tuyến mềm mại, "Ta đã từng ở phụ cận nhà ta ngẫu nhiên gặp phải Khâu tổng vài lần, hẳn là cách nhà nàng ở không xa."
"Nếu thuận tiện, ta bồi Khâu tổng cùng nhau trở về."
Thật sự là bất đắc dĩ.
Trên mặt Thẩm Ninh Hinh mang theo nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm hoảng loạn không ra bộ dáng gì rồi.
Vừa rồi lúc tiệc sắp kết thúc, thời điểm mọi người đang thu thập đồ đạc, Khương Duyệt lại phát liên tiếp kêu gọi nàng bỏ phiếu.
Lúc này vừa lúc nàng không có việc gì làm, liền tiện tay điểm vào bỏ phiếu, sau đó liền chú ý tới Khâu Diệc Bạch không biết lúc nào đã phát trạng thái mới trên Weibo.
Nội dung rất đơn giản, liền một câu ——
Tửu lượng của ta giống như giảm xuống, sinh khí.
Phía sau còn mang theo cái biểu tình QAQ.
Thẩm Ninh Hinh mồ hôi lạnh đều mau xuất ra.
Nàng sợ Khâu Diệc Bạch uống đến say mèm, ở trước mặt các đồng sự khác không cẩn thận lại khóc lóc, nghe thấy trợ lý Hàn nói, vội vàng tiến lại gần chủ động xin ra trận muốn đưa Khâu Diệc Bạch về nhà.
"Có thể thì có thể." Trợ lý Hàn nói, "Chính là có chút phiền toái ngươi."
"Không có việc gì." Thẩm Ninh Hinh cười cười, "Tiện đường mà, không có gì phiền toái."
Advertisement
"Vậy được rồi." Trợ lý Hàn theo tiếng gật gật đầu.
Từ sau lần gặp gỡ ở quán bar lần đó, ấn tượng của trợ lý Hàn đối với Thẩm Ninh Hinh vẫn luôn rất tốt, cảm thấy nàng là một đứa nhỏ hiểu lễ phép lại có nhãn lực.
Lần này thấy nàng khăng khăng muốn đưa, cũng yên tâm đem Khâu Diệc Bạch giao cho nàng.
Thuận miệng khách sáo vài câu, trợ lý Hàn chân trước vừa đi, sau lưng xe thuê cũng vừa tới.
Thẩm Ninh Hinh cùng đồng sự còn lại nói xong lời từ biệt, nâng Khâu Diệc Bạch dậy đi ra ngoài, thời điểm vừa mới đi tới cửa liền nghe thấy Khâu Diệc Bạch khụt khịt.
Trong lòng nàng liền thất kinh, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện biểu tình của Khâu Diệc Bạch đúng là có chút không thích hợp.
Môi cũng khẽ nhếch, lẩm bẩm không biết muốn nói cái gì.
Muốn chuyện xấu!
Thẩm Ninh Hinh bị hù chết, vội vàng duỗi tay che miệng nàng lại.
Thậm chí ôn nhu như hống tiểu hài tử mà hống nàng: "Ngoan a, ngoan a......"
Vừa khuyên lại vừa hống, sau một lúc lâu Khâu Diệc Bạch thật đúng là không có động tĩnh gì nữa.
Thẩm Ninh Hinh thở phào một hơi, vội vàng mang nàng lên xe.
Lái xe là một vị tiểu tỷ tỷ, kỹ thuật lái tốt, không nhiều lời lắm, chỉ chốc lát sau liền lôi kéo hai người tới nơi cần tới rồi.
Trước đó trợ lý Hàn đã trả tiền rồi, cùng tiểu tỷ tỷ nói cảm tạ, Thẩm Ninh Hinh dựa theo địa chỉ trợ lý Hàn cung cấp đỡ Khâu Diệc Bạch lên lầu.
Tuy nói người này đã say, nhưng Thẩm Ninh Hinh phát hiện nàng giống như vẫn nhận thức được nhà của mình, vừa mới đỡ nàng vào cửa tiểu khu, Khâu Diệc Bạch thực mau liền tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nàng, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh về phía trước.
Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo, một đường đuổi theo nàng tới cửa nhà.
Khâu Diệc Bạch quay đầu nhìn nàng một cái, một lát sau lại cúi đầu, nhập mật mã cửa phòng trộm.
Còn rất có ý thức phòng trộm......
Thẩm Ninh Hinh cạn lời.
Cửa rất nhanh liền mở ra, trang hoàng tinh xảo đập vào tầm nhìn.
Thẩm Ninh Hinh giương mắt nhìn nhìn, còn chưa kịp cảm thán kinh ngạc Khâu Diệc Bạch đã bước nhanh trở về phòng ngủ.
"......."
Sợ nàng bởi vì uống quá nhiều rượu sẽ không thoải mái, Thẩm Ninh Hinh đứng ở cửa trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào theo, muốn nấu canh giải rượu cho nàng.
Vừa mới tìm được phòng bếp, còn chưa kịp nghiên cứu rõ ràng nguyên liệu nấu ăn đặt ở chỗ nào, liền thấy Khâu Diệc Bạch xách theo quần áo tắm rửa vào toilet.
Tiếng nước giằng co hơn mười phút, lúc sau cửa mở ra, Khâu Diệc Bạch lại đi nhanh hướng về phòng ngủ.
Thời điểm Thẩm Ninh Hinh nấu xong canh giải rượu, người đã vào ổ chăn.
Thấy vậy Thẩm Ninh Hinh quả thật muốn khóc.
Nàng lớn như vậy trước nay cũng chưa từng chiếu cố qua người khác, chứ đừng nói tới giống như Khâu Diệc Bạch đoán không ra như vậy, trong lúc nhất thời choáng váng, ngốc đứng tại chỗ không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thẳng đến một hồi lâu sau rốt cuộc mới phản ứng, thử hỏi một câu: "Khâu tổng hiện tại ngươi mặc quần áo chưa?"
Hai người giống như đang tiến hành một màn giao dịch vậy.
Tiếng nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch chớp chớp mắt phân biệt trong chốc lát, cuối cùng từ trong ổ chăn vươn tay ra.
Còn hảo, còn có tay áo.
Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng thở ra, sau đó bước nhanh lên trước đem canh giải rượu đưa qua.
"Chính mình có thể uống không?" Nàng hỏi như vậy, trong giọng nói còn mang theo chút mềm mại không nhận thấy được.
Khâu Diệc Bạch gật gật đầu, ngồi dậy bưng canh giải rượu thổi thổi, ùng ục ùng ục uống xuống.
Uống say còn tự lập như vậy, hơn nữa cũng không khóc không nháo.
Thẩm Ninh Hinh có chút bội phục, tiểu khóc bao này vẫn là có thể.
Nhìn người một lần nữa ngoan ngoãn nằm trở về ổ chăn, Thẩm Ninh Hinh giúp nàng sửa lại chăn, sau đó liền đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Khâu tổng ngươi ngủ đi." Nàng nói, nhẹ giọng cùng Khâu Diệc Bạch từ biệt, "Ta trở về nhà trước."
Vừa mới dứt lời, Khâu Diệc Bạch vừa mới nằm xuống đột nhiên lại một lần nữa ngồi dậy, giống như nghe không hiểu duỗi tay kéo nàng lại.
Ngón tay thon dài mềm mại nắm lấy cổ tay của nàng, chết sống cũng không buông ra.
Thẩm Ninh Hinh không biết sao lại thế này, chỉ có thể một lần nữa lặp lại lời nói vừa rồi, đổi lấy chính là Khâu Diệc Bạch càng thêm từng bước ép sát dây dưa.
Thậm chí bộ dạng độc lập vừa rồi cũng thực mau liền biến mất không thấy tăm hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đột nhiên bắt đầu rớt nước mắt.
Từng viên từng viên, giống như gặp phải cái gì ủy khuất vậy.
"......?!"
Cái gì đây!
Thẩm Ninh Hinh sợ tới mức không dám động, chính mình cũng mau khóc theo.
"Khâu tổng ngươi đừng khóc a!" Nàng vội không ngừng tìm giấy khăn giúp nàng lau nước mắt, tay chân luống cuống vỗ phía sau lưng nàng an ủi một trận.
Ngữ khí cũng dần dần mang theo ý vị thỏa hiệp: "Ta không đi nữa được không, ngươi đừng khóc......"
Khâu Diệc Bạch nghe vậy chọn hạ mi.
Thật sự không đi?
"Không đi không đi." Thẩm Ninh Hinh vội vàng nói.
Khâu Diệc Bạch yên tâm, lau lau nước mắt thực mau ngừng khóc thút thít, sau đó hướng bên kia giường dịch chuyển, đằng ra một vị trí cho Thẩm Ninh Hinh.
Chính mình còn sờ soạng di động, mở Weibo ra ở trên đó gõ gõ gì đó.
Say thành như vậy còn phát Weibo.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, vừa mới tiến lại gần liền thấy Khâu Diệc Bạch giống đề phòng nàng đem màn hình quay qua hướng khác.
Di động cũng giấu đi, không thích cho nàng xem.
Ngươi cho rằng ngươi không cho ta xem ta liền không nhìn thấy sao......
Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lúc lâu, đợi Khâu Diệc Bạch mân mê xong rồi mới mở Weibo ra tiến vào trang chủ của nàng.
Lần này lại không nhìn thấy tiểu biểu tình khóc QAQ quen thuộc, mà phá lệ thả một cái gương mặt tươi cười.
Phía sau còn có một câu nói ——
Lần đầu tiên đem bằng hữu ngủ lại ở nhà ta.
Có điểm vui vẻ.
Lúc này lại dùng xưng hô là bằng hữu.
Thẩm Ninh Hinh giương mắt, đối diện với ánh mắt của Khâu Diệc Bạch, rốt cuộc cũng không thấy rõ nàng đến cùng là nghĩ như thế nào.
Chỉ thấy đôi mắt nàng giống như sáng lên, sau đó duỗi tay hướng trên giường vỗ vỗ hai cái.
Giống như đang kêu nàng, ngươi nhanh lên đi lên a!
--------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Ninh Hinh: Chờ ngươi ngày mai tỉnh lại, tốt nhất đừng nghĩ đến sự tình tối ngày hôm nay...... Nếu không ngươi lại khóc.
Advertisement
- In Serial61 Chapters
Blades and Bonds
I was brought into a world and dragged downwards to the bottom of the food chain. Bottom of the food chain? Haha. How can I be at the bottom, when my class is a cook? DISCLAIMER: I write as a hobby not to become a professional so mistakes are here and there that I try to fix when I get notified. This is a work of fiction. Names, characters, business, events, and incidents are the products of the author’s imagination. Any resemblance to actual persons, living or dead, or actual events is purely coincidental.
8 109 - In Serial21 Chapters
Aries
_________________________________________________________________________something is killing 12 people in different eras and is also killing them in other worlds too. so the lesser gods decided to keep their souls safe in the void, but nearly some of them went insane, so they decided to reincarnate them in a dead body, with a different face and different age, but are they zombies? No. they are revived.this story is about Aries a fifteen year old boy, that has been revived in a young thirteen year old body with horns, come join him and his pets with adventures that awaits them.________________________________________________________________________this story will be slow, has different point of views, funny scenes, and trust worthy animal companions.i will post a chapter if i have time to write. if you like this story then rest assured i don't plan on stopping.
8 142 - In Serial8 Chapters
Yvitril - Book One: Runeskin
Runeskins. A mysterious race of people that, until just now, appeared in only one place - the Ashfall region. The discovery of a lone Runeskin far from the region in which they're known to reside sets forth a series of events that will shake the continent of Yvitril to its core.
8 239 - In Serial15 Chapters
Uprooted
Have you ever wanted to be reborn in a fantasy world? Dita sure did! Ever since she could remember she never felt quite like she belonged on the big blue planet earth. She ended up spending her days in apathy only to find herself upside down in a pure white room. After being promised a perfect life by a NEET goddess things were finally looking up! Then moments before her reincarnation the situation changes for the worst! Who will win? A devilish interloper? A determined sprout? There's only one way to find out!
8 249 - In Serial36 Chapters
3 Bodies 1 Soul
Alex Hunter woke up in another world and found himself in control of three different bodies; a timid and weak-willed human guard, a good-for-nothing demon prince, and an elf who wants nothing more than to leave the forest where he lived his whole life, and to go to the outside world to explore and see how the other races were living. How is Alex going to deal with all of this? Especially after realising that 'he' was leading an army to invade the town 'he' lived in.
8 520 - In Serial255 Chapters
Poison City
Greed, Resentment, Ignorance. Poison City is one with a long and mysterious history, with three distinct districts surrounding the beautiful and ever so tranquil Lake Aqiu. Wealth is the symbol of the Northern District, one of plenty and opportunities. Innovation knows no bounds in the South-Western District, an area of youth, passion and minds. The preservation of rich history and tradition is the pride of the South-Eastern District, it’s a people of culture and familial pride. Layers and layers of scars growing on top of each other, still the festering wounds go unhealed. Generations passed, and blood and pus became the norm. Detective Marcus Cai had spent the entirety of his career trying to keep the fragile peace while attempting to find his own. But to find it, it seemed, required him to venture deep into the unknown and the formerly invisible and untouchable. Content Warning: This novel has traumatizing content involving dark subjects and heinous abuses and crimes.
8 667

