《[BHTT - EDIT - HOÀN] Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít》Chương 53. Tấn giang thanh thủy văn :)))
Advertisement
Trường hợp trước mắt thực sự có điểm xấu hổ.
Người này nguyên bản là thẹn thùng, nhưng nghĩ bạn gái khẳng định sẽ khen ngợi chính mình, cho nên vẫn luôn cường chống đỡ.
Thậm chí vì đẹp, còn cố ý chỉnh chỉnh đuôi to, lại mua một đống đồ chơi sinh vật biển thả ở trên giường.
Vốn tưởng rằng Thẩm Ninh Hinh nhất định sẽ thích, nhưng ai biết nàng lại cười thành cái bộ dáng kia.
Là nàng không đẹp sao!
Khâu Diệc Bạch tức khắc liền ngốc, sau đó khuôn mặt nhỏ cũng nhăn ba ba.
Gương mặt đốt thành màu đỏ thẫm, nhìn Thẩm Ninh Hinh xong lại nhìn cái đuôi to, chóp mũi thực mau liền bắt đầu lên men.
Vốn dĩ muốn trốn vào trong WC, nhưng bởi vì cái đuôi cá kia thật sự hành động không tiện, cho nên chỉ có thể thở phì phì quay mặt đi.
Thiếu chút nữa liền rớt ra hai dòng nước mắt.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Thẩm Ninh Hinh ngăn cơn sóng dữ.
Kỳ thật thời điểm nàng cười ra tiếng đầu tiên liền có điểm hối hận, nghĩ xong rồi xong rồi, tiểu khóc bao nghe thấy hẳn sẽ sinh khí, tuyệt đối lại muốn phát giận.
Nhưng nàng chính là nhịn không được, không những nhịn không được, ngược lại còn đứng tại chỗ cười hảo một trận.
Chủ yếu là do trường hợp ở trước mắt có lực đánh vào thật sự quá lớn.
Ai có thể nghĩ đến...... Ngày thường Khâu Diệc Bạch thoạt nhìn cao lãnh nghiêm túc như vậy, ở sau lưng lại xuyên thành nhân ngư nằm ở trên giường của nàng.
Còn cố ý tỉ mỉ chải tốt kiểu tóc, nỗ lực dựa lại nguyên trạng cảnh tượng ngày đó nhìn thấy ở thế giới đáy biển, nào là vòng cổ trân châu nào là vỏ sò rùa biển, vừa thấy thật là có điểm giống nhân ngư, vừa đẹp lại vừa mỹ lệ.
Thậm chí còn đặc biệt đặc biệt đáng yêu.
Là nhân ngư xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp qua.
"Đây là nhân ngư khi nào ta bắt được mang về nha......" Nghĩ tươi cười trong chốc lát cũng không thu về được, Thẩm Ninh Hinh dứt khoát liền không kiềm chế nữa.
Ngược lại còn bước ra bước chân, đi tới bên người Khâu Diệc Bạch ngồi xuống, nghiêng đầu trực tiếp dựa vào trên đùi nàng, gối lên cái đuôi to hỏa hồng sắc.
Không nghĩ tới xúc cảm lại tốt như vậy.
Thẩm Ninh Hinh cười rộ lên, sau đó lại không kiêng nể gì nâng tay dùng sức sờ soạng hai cái, một bên xoa một bên khen: "Thật xinh đẹp!"
Vừa dứt lời, nguyên bản tầm mắt của Khâu Diệc Bạch đang trốn tránh rốt cuộc một lần nữa quay trở về.
Trộm nhìn Thẩm Ninh Hinh, cuối cùng có chút không vui lại tràn đầy chờ mong mở miệng hỏi: "Thật vậy chăng?"
Ngạo kiều muốn chết.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy vội vàng gật đầu, tức khắc lại tăng thêm lực khích lệ, nói: "Đúng vậy đúng vậy, đặc biệt siêu cấp vô địch đẹp nha."
"Lại kết hợp với gương mặt này của bạn gái ta, thật sự chính là tuyệt"
Tuyệt.
Khâu Diệc Bạch vừa nghe, đáy lòng biệt nữu tức khắc liền tiêu tán không ít.
Vừa rồi thiếu chút nữa nhụt chí anh hùng cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, hừ nhẹ một tiếng cúi đầu ôm lấy Thẩm Ninh Hinh hôn mấy cái, đáy mắt một mảnh mỹ tư tư.
Advertisement
Thậm chí còn mở miệng hỏi nàng: "Ngươi thích màu đỏ không? Không thích cũng không quan hệ, ta là một con nhân ngư biết biến màu......"
Giống như đang nói bí mật gì đó, thần bí hề hề.
Thẩm Ninh Hinh nghe thấy tức khắc liền hưng phấn hỏi: "Biến màu như thế nào nha?"
Vừa mới dứt lời, Khâu Diệc Bạch liền nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng ý bảo ngươi đi xuống trước đi.
Sau đó lại lộc cộc một tiếng ngả nằm lên trên giường, đem mặt trái bày ra cấp cho Thẩm Ninh Hinh xem.
Lúc này Thẩm Ninh Hinh mới phát hiện, hóa ra cái đuôi này có hai màu sắc nha!
Chính diện là màu đỏ, mặt trái là hồng nhạt, hai bên sườn thay đổi dần từ hồng đến phấn.
Thẩm Ninh Hinh thấy vậy thiếu chút nữa lại cười ra tiếng.
Lợi hại như vậy nha!
"Thích không?" Khâu Diệc Bạch triển lãm cho nàng xem xong, một bên có chút cố hết sức lật mặt lại một bên hỏi, "Không thích ta sẽ đi mua màu sắc khác......"
Trong thanh âm còn tràn đầy kiêu ngạo đây.
Đuôi lông mày cũng hơi hơi giơ lên, phỏng chừng là dưới đáy lòng đang tự khen chính mình giỏi quá.
Này cũng quá đáng yêu đi, dù sao cũng là vì nàng mà chuẩn bị không ít đồ vật nha.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế, cảm giác sung sướng trong lòng thực mau tràn lan, không muốn Khâu Diệc Bạch quá mệt mỏi, liền lắc đầu cự tuyệt.
Ngoài miệng vẫn như cũ không chút nào bủn xỉn khích lệ nàng, nói: "Như vậy cũng đã rất tuyệt rồi, bạn gái ta như thế nào cũng đẹp."
Nói nói, thân thể bất tri bất giác đến gần Khâu Diệc Bạch.
Đầu cũng chậm rãi thấp xuống, tràn đầy ý cười nhìn vào đôi mắt của nàng, dán sát vào cái trán của nàng cọ cọ, sau đó lại chậm rãi hôn lên môi nàng.
Thành kính lại thân mật hôn hôn.
Hôn đến Khâu Diệc Bạch lại nhịn không được cái mũi bắt đầu lên men.
Mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh, sau một lúc lâu duỗi tay ôm lấy nàng hướng vào trong lòng ngực người ta cọ cọ.
Thanh âm cũng theo bản năng phóng nhẹ, ngượng ngùng lại chờ mong mở miệng hỏi nàng: "Hinh Hinh, buổi tối hôm nay chúng ta......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cũng nghe được nàng nhẹ giọng mở miệng nói, giống như đang làm nũng nói với nàng: "Vậy tới một lần đi."
Ai bỉu bạn gái nàng đáng yêu như vậy nha.
Cho dù là ai tới cũng đều thắng không nổi a.
Một khi đã như vậy, còn không bằng thừa dịp vừa lúc đêm đen, tình yêu nồng cháy, lại chân chân chính chính vui sướng một lần.
Đầy tâm đầy mắt đều là nàng.
Gần hai tuần không có làm, Thẩm Ninh Hinh vốn tưởng rằng nàng hẳn sẽ mới lạ.
Lại không nghĩ tới kỹ thuật của người này lại tiến bộ lên không ít.
Thậm chí ngay cả hôn môi cũng không giống lúc trước, cánh môi dán ở bên nhau, gắn bó như môi với răng, thật lâu chưa từng tách ra.
Thiếu chút nữa liền thở không nổi.
Thẩm Ninh Hinh bị nàng hôn đến đại não trống rỗng, thân thể cũng bắt đầu nhũn ra, hốc mắt toan toan, thậm chí còn bị buộc ra vài giọt nước mắt.
Advertisement
Chẳng qua vẫn còn kém hơn so với người trước mắt ——
Khâu Diệc Bạch lại bắt đầu khóc.
Hốc mắt hồng hồng, nước mắt từng giọt rơi xuống, chảy trên da thịt thấm vào ga trải giường, mang đến nhàn nhạt lạnh lẽo cùng nhỏ bé kích thích.
Lần đầu tiên Thẩm Ninh Hinh phát hiện, bản thân mình có thể mẫn cảm đến mức có thể đối với xúc cảm từ nước mắt tạo thành phản ứng.
Gương mặt không khỏi đỏ hồng lên, dứt khoát duỗi tay vòng lấy cổ của Khâu Diệc Bạch, đầu rụt vào trong cổ nàng.
Ngoan ngoãn hôn nàng.
Thanh âm căn bản không khống chế được, từng chút một từ giữa môi tràn ra, đốt cháy đêm tối vô tận.
Thật sự là dễ nghe.
Không riêng gì như thế, bộ dạng của nàng cũng thập phần xinh đẹp, thân thể thực mềm, mang theo độ ấm tốt đẹp không giống nhau, làm người căn bản không rời mắt được.
Cũng không biết như thế nào nàng lại có được một người bạn gái tốt như vậy.
Khâu Diệc Bạch hít hít cái mũi, không riêng gì động tác nhanh hơn, nước mắt cũng rơi càng ngày càng nhiều.
Làm cho Thẩm Ninh Hinh chân cũng vô lực theo, đầu quả tim cũng mềm nhũn ra.
Vốn định lau nước mắt giúp nàng, nhưng trừ bỏ ôm nàng ra không có biện pháp nào để đi làm chuyện khác, trong óc lại trống rỗng, phảng phất giống như đầu bị nước chui vào.
Phân không rõ những đồ vật khác, chỉ có thể thấy được người ở trước mắt.
Đến cuối cùng đầu óc thậm chí còn không thanh tỉnh hơi hơi ngẩng đầu, thò lại gần một chút hôn liếm nước mắt rơi trên mặt nàng.
Sau đó lại một lần nữa hôn dần xuống dưới, hôn lên môi nàng.
Khóe miệng cũng giơ lên một độ cong nhàn nhạt, thanh âm thực nhẹ thự nhỏ nói với nàng: "Nếm thử hương vị của chính mình."
Giống như pháo hoa, kịch liệt lại lộng lẫy nổ tung ở bên tai......
Lần này Khâu Diệc Bạch còn rất tranh đua, thật sự bổ sung được hai lần phía trước.
Tuy nói đôi mắt lại bắt đầu sưng, thanh âm cũng biến khàn khàn, nhưng những gì nên làm một chút cũng không thiếu, đem người hảo hảo chiếu cố.
Chính mình đến nửa đêm còn trộm đi xử lý đôi mắt, lại đặc biệt thẹn thùng giặt sạch cái đuôi cá kia.
Sau khi treo lên giá phơi xong, lúc này mới mở Weibo ra phát biểu cảm khái ——
Hinh Hinh thật đẹp, ta giỏi quá!
Bởi vì đôi mắt sưng đến lợi hại, gõ mấy chữ này cũng phải thực cố sức, ngay cả biểu tình bao cũng quên dùng.
Còn là thực vui vẻ.
Vui vẻ đến mức vừa mới chui vào ổ chăn liền duỗi tay ôm lấy Thẩm Ninh Hinh, lại bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói vài câu ta yêu ngươi.
Ngay cả buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy nàng.
Thật là một giấc mộng đặc biệt ngọt nha.
-------------------------------------------------------
Lại qua mấy ngày sau.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ nếu cứ cự tuyệt Khâu Diệc Bạch như vậy giống như không tốt lắm, sợ người này sẽ khó chịu, cuối cùng dứt khoát quyết định một tuần hai lần.
Như vậy đối với đôi mắt cùng thể xác và tinh thần đều tốt.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, một hồi nhớ tới cảnh tượng ngày đó liền không nhịn được cười ra tiếng.
Nàng cũng không nghĩ đến Khâu Diệc Bạch lại cần mẫn như vậy trực tiếp đem đuôi cá đi giặt sạch.
Thậm chí còn phơi ở trên ban công cả một ngày.
Làm như vậy hậu quả chính là đêm đó liền có vài số WeChat xa lạ số thêm nàng.
Nói là hộ gia đình ở đối diện, nhìn thấy cái đuôi cá của nàng thật xinh đẹp, muốn hỏi một chút là mua từ đâu.
Còn nói là không phải chính mình muốn mặc, là muốn mua cho nữ nhi.
Làm Thẩm Ninh Hinh buồn cười thật lâu.
Đang nghĩ ngợi, di động lại vang lên một chút.
Thẩm Ninh Hinh hoảng sợ, còn tưởng rằng lại là gia trưởng nhà nào muốn thêm nàng, vội mở ra nhìn.
Sau đó mới phát hiện nguyên lai là Khâu Diệc Bạch gửi cho nàng, nói với nàng đêm nay có một bữa tiệc chính mình sẽ về rất trễ, liền không qua nhà nàng, bảo nàng trở về chú ý an toàn.
Đêm nay lại vất vả như vậy nha.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, phát một từ ' hảo ' qua, lúc sau lại nhắc nhở Khâu Diệc Bạch ít uống rượu một chút.
Dặn dò thật nhiều, lại ngọt ngấy vài câu, lúc này mới buông tha.
Chẳng qua chưa kịp làm gì khác, liền thấy tin nhắn của Lý San nhảy ra tới, nói muốn tìm nàng giúp đỡ.
"Nhà ta lúc trước không phải có dưỡng một con mèo sao......" Lý San ở trên WeChat cùng nàng oán giận, "Chính là mấy ngày gần đây cả nhà chúng ta muốn đi du lịch, không thuận tiện mang theo mèo, cho nên muốn hỏi ngươi một chút có thể hỗ trợ chiếu cố mấy ngày hay không."
"Ta nhớ rõ ngươi không phải thích tiểu miêu sao" Lý San nói, "Cho nên liền tới hỏi ngươi một chút, tiểu miêu kia của nhà ta thật sự siêu ngoan siêu đáng yêu!"
"Hơn nữa ta phiền toái ngươi không phải không công, chờ trở về ta mời ngươi ăn cơm!"
Nói đến quá chân thành.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy liền nở nụ cười, nghĩ chính mình cũng không có việc gì, hỗ trợ chiếu cố một chút cũng tốt, vì thế liền gật đầu đáp ứng.
Đêm đó Lý San liền lái xe đem mèo tới.
Thậm chí còn mang đến một đống lớn đồ ăn vặt cùng đồ chơi, phóng mấy bao lớn thả ở nhà Thẩm Ninh Hinh.
Lăn lộn một hồi lâu mới lộng xong, mệt liền ngồi ở trên sô pha uống vài chén nước.
Dù sao cũng là lão bằng hữu rất nhiều năm, thường xuyên qua nhà chơi, sẽ không khách khí cũng không cần chiêu đãi này nọ.
Thẩm Ninh Hinh cùng nàng hàn huyên vài câu liền đi chơi với mèo, một bên chọc chọc một bên cảm thán tiểu miêu nào lớn lên thật xinh đẹp.
Lông tuyết trắng, đôi mắt màu lam nhạt, chóp mũi cùng thịt lót phấn nộn nộn, há mồm tùy tiện kêu hai tiếng liền có thể làm lòng người mềm nhũn.
Thẩm Ninh Hinh chơi đến nghiện, thẳng đến lúc Lý San sắp rời đi mới nhớ tới có rất nhiều chuyện chưa kịp hỏi.
Liền thí dụ như tên của mèo.
Dù sao lớn lên đẹp như vậy, khẳng định tên cũng sẽ dễ nghe.
Ai ngờ vừa mới dứt lời Lý San liền vẫy vẫy tay: "Tên cũng không có gì đặc biệt, chính là tùy tiện đặt."
"Ngươi gọi nàng ngoan ngoãn là được."
-------------------------------------------------
Không hổ danh là Khâu tổng, siêu bổng a~
A Cát tán thưởng.
Advertisement
- In Serial9 Chapters
I'm the bad guy!?
Do you wish you could wake up inside the mind of your favorite anime character? Well, our hero certainly did. From the moment he first laid eyes on (God's Favored Arcanist); An Isekai story centered around the adventures of sixteen-year-old Masato Yamajita as he traveled throughout the world of Echeron. And Masato had it all; He was a once in a millenium genius known as the (SSS-class Arcanist), capable of wielding every element- and using them to their fullest potential- seemingly without effort. He could boil oceans, flip mountains, freeze volcanos, and as his power grew, so did his personal connections. He became a King, an Emperor, a God... And eventually stumbled into a harem of beautiful women who loved him. So, imagine our hero's surprise when he finds himself inside the body of a character from (God's Favored Arcanist). There's just one problem. Our hero isn't Masato Yamajita, he's twelve-year-old Aren (The Devil's Duke) Ulvani: Childhood friend of Masato's first wife, Heir to the Ulvani Dukedom, and the secondary Antagonist of the first season of the anime. Our Hero isn't the Hero. He's the misunderstood Bad Guy with a tragic ending. Armed with only his knowledge of the anime, the body of Aren Ulvani, and six years before the events of the anime begin. Can our hero turn his life around or will the future play out the same way no matter what he does? (Chapters 3-16 of the first book have been removed due to KDP publishing rules. Sorry for the inconvenience.)
8 93 - In Serial115 Chapters
[Second Saga]
Welcome to the new world and a second chance and being you. Dive into this new fantasy adventure and create your new self! Treasure? Adventures? Dragons? Demons? Everything awaits you in your new life. Landon was born only to have his parents die at a young age. Without a memory of them he is raised at an orphanage and a new family is created in his heart. In a world where money controls everything, he must somehow find a way to bring his family happiness and one day he gets the chance he's been dreaming off. He join's Second Saga's VRMMO and fights with no experience in the gaming world. With no money, no power, and no experience he must persevere to change the fate that others had already given up on.Not long after joining the game, an accident occurs and he is killed at level 1. However it's suppose to be impossible to die at level 1, thus the impossibility grants him a the skill that will become his first step to being a Core Gamer.---------------------------------------------------------Please support me by reading on my site panunitestheworld.wordpress.comHope you enjoy it~ chapter size 1500-2000~Contains some swearing Viewer discretion is advised
8 131 - In Serial9 Chapters
BEEADDLEDRUNG — Serial Bogeyman
By chance, the paths of a renowned hero and an infamous bogeyman intersect. Locked in a wordless battle from dawn till dusk, the two beat each other bloody before the monster asks why the hero has come to his dwelling. When the hero realizes that the bogeyman doesn't have what he seeks, he cuts the battle short and promises to return one day to slay his foe. The bogeyman accepts this pledge and demands that the hero remember his name: BEEADDLEDRUNG. After waiting for what feels like an eternity, BEEADDLEDRUNG realizes that he doesn't just want to finish that battle; he wants to be killed, and the hero is the only person he's ever met with the potential to kill him. Apparently tired of existing without hope of further evolution, the monster emerges from his lair in search of his fated executioner. Hi, and thanks for checking out my web novel! Right now my update "schedule" is erratic. I'm sure this will change if the story generates enough interest. In any case, I plan on completing it eventually.
8 66 - In Serial50 Chapters
Planet of The Living Dead
[participant in the Royal Road Writathon challenge] The colony of Trellis has gone dark, no longer communicating with the outside world. Duane Benjamin is a scientist and part of a small crew sent to investigate. Upon arrival they come into contact with the citizens of Trellis now mutated and morphed to be more insect than human. The shuffling and growling creatures are harder Duane now must find his way to the help beacon in the center of the city. By his side are the battle hardened Command Marshall Randolph and the Impulsive Lieutenant Marki Hill. Along the way to the beacon they encounter other survivors jaded by the lack of help from those that were supposed to save them. Despite the masses becoming unkillable creatures with a hunger for flesh, humanity may be the most dangerous threat.
8 171 - In Serial11 Chapters
Dragon Ball:RR
A regular office worker dies and reincarnates into the body of a baby Raditz. As he is stuck living as the character he hates most he decides to put Raditz's wasted potential to good use, whilst at the same time forming an organisation that will change the universe as he knows it.
8 186 - In Serial56 Chapters
Love Poems ♥
Stephen Chbosky once said, "We accept the love we think we deserve." This is not just a collection of poems but my feelings compiled together ♥ Enjoy!
8 59

