《[BHTT] Edit - Triều tư mộ noãn - Ngư Sương》Chương 16. Biến cố
Advertisement
Thập Nhất ngủ ngon giấc, nàng đến Vệ gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ngủ ngon như vậy, có lẽ bởi vì Vệ Kiều đã đem mục đích cùng lựa chọn nói cho nàng, nàng không cần luôn thời khắc lo lắng bản thân lúc nào sẽ bị móc đi đôi mắt hoặc là lấy đi một bộ phận nào đó, cũng có lẽ là tối hôm qua ăn hơn nhiều, cảm giác quá tốt đẹp, mãi đến hôm sau khi trời lờ mờ sáng, còn có thể mang theo loại cảm giác hạnh phúc vi diệu này.
Khi nàng tỉnh lại vẫn còn chưa tới sáu giờ.
Thập Nhất đứng lên gấp chăn cẩn thận, mở cửa sổ, gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi tới, sáng tối đầu tháng mười một đều thật lạnh, nàng ôm lấy hai tay hắt xì hai cái mới khép cửa sổ lại, cả người tràn đầy tinh thần.
Rửa mặt đi xuống lầu trong phòng khách không có ai, trống rỗng, Thập Nhất lại nhìn thời gian trên điện thoại, đúng là sáu giờ rưỡi không sai, vào lúc này mỗi lần nàng xuống lầu, mọi người hắn là đã bắt đầu quét tước vệ sinh, hiện tại lại không có ai?
Thập Nhất mang nghi hoặc đi hai bước về phía nhà bếp, chỉ thấy một đầu bếp mặc áo trắng đang bận rộn, những người khác đều không thấy, nàng tò mò dò hỏi: "Trương mụ đâu?"
Đầu bếp nghe được tiếng vang liền ngẩng đầu nhìn nàng, trả lời: "Ở bên ngoài."
Thập Nhất nhẹ giọng cám ơn sau đó ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trương mụ, còn có một loạt người giúp việc đang đứng trước mặt bà, Trương mụ đang nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc là ai lấy? Tốt nhất là giao ra đây cho ta, hiện tại nói với ta còn không muộn, đợi lát nữa kinh động tới Tam tiểu thư, các ngươi liền không xong!"
"Đều không nói đúng không?"
"Ngươi nói!"
Trương mụ chỉ vào một nữ nhân ngoài cùng bên trái, gầy gò cao cao, nàng nhìn thấy Trương mụ nhìn mình liền kinh sợ nói: "Ta không biết, không phải ta lấy."
"Trương mụ, khẳng định không phải chúng ta lấy, chúng ta đều đến đây lâu như vậy, tay chân có sạch sẽ hay không, ngài còn không biết sao?"
"Đúng vậy a, chúng ta làm sao có thể động vào đồ vật của Tam tiểu thư, trừ phi là không muốn làm nữa."
"Trương mụ, chúng ta thật sự không có lấy!"
Những lời tố khổ biện minh linh linh toái toái truyền đến, Thập Nhất đứng phía sau Trương mụ, nghe nữ nhân mở miệng vừa rồi lại nói: "Trương mụ, ngươi hỏi chúng ta, tại sao không hỏi Thập Nhất tiểu thư một chút?"
"Vốn là tay chân không sạch sẽ..."
"Mới vừa bị đánh..."
"Ngày hôm qua đều không có ở..."
"Nói không chừng đều đã đi bán..."
Thập Nhất đứng ngây người tay chân lạnh lẽo, nàng nhìn thấy Trương mụ chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt âm trầm nhìn mình, lạnh lùng nói: "Thập Nhất tiểu thư, ngài có đi qua phòng chứa đồ trang sức của Tam tiểu thư sao?"
Phòng chứa đồ trang sức? Thập Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh hơi thấp nói: "Không có."
Trương mụ nhìn chăm chú vào nàng vài giây, âm thanh chê trách của mọi người vẫn tiếp tục, bà nói: "Như vậy đi, đợi lát nữa Tam tiểu thư dùng bữa sáng xong, chúng ta lại cùng nhau tìm, Thập Nhất tiểu thư, nếu như ngài nói không có lấy, không ngại chúng ta tìm trong phòng ngài một chút sao?"
Advertisement
Thập Nhất lắc đầu vừa định nói không ngại, phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng: "Tìm trong phòng nào?"
Mọi người kinh ngạc, ai cũng không có phát hiện Tam tiểu thư đang đi tới.
Vệ Kiều vẫn mặc áo ngủ mà tối hôm qua Thập Nhất nhìn thấy, khoác ác khoác ngoài màu hồng nhạt, gió lạnh gào rít, nhấc lên góc áo khoác cùng mái tóc của nàng, vẽ thành một đường cong đẹp đẽ trên không trung, gương mặt xinh đẹp của nàng lạnh nhạt, mắt phượng híp lại: "Trương mụ, ngươi nói."
Trương mụ nghe thấy liền nghiêm nghị ân một tiếng, nói: "Tam tiểu thư, sáng sớm đi vào phòng chứa đồ trang sức thu dọn thì phát hiện không thấy một sợi dây chuyền."
Vệ Kiều nhíu mày: "Không thấy dây chuyền?"
Trương mụ vẫn cúi đầu: "Xin lỗi Tam tiểu thư, là ta trông coi không tốt."
Vệ Kiều lãnh đạm liếc mắt bà, môi mỏng nhẹ động: "Vì vậy ngươi hoài nghi đứa nhỏ này?"
Trương mụ lập tức lắc đầu: "Không dám, chỉ là đợi lát nữa cơm nước xong, ta muốn tìm qua mọi nơi một lần."
Vệ Kiều cười khẽ: "Hảo." Nàng nhìn Thập Nhất: "Để ta đến tìm."
Trương mụ có chút biến sắc: "Tam tiểu thư."
"Người là ta mang về, ta nên phụ trách." Nàng nhìn về phía Thập Nhất: "Ngươi theo ta lại đây."
Thập Nhất không hề liếc mắt nhìn những người khác, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Vệ Kiều, chờ đến khi thân ảnh của hai người biến mất trước mắt những người khác mới nói thầm: "Sẽ không phải đúng là nàng lấy chứ?"
"Nếu như là sự thật, Tam tiểu thư nhất định sẽ đuổi nàng đi."
"Tam tiểu thư ghét nhất là người tay chân không sạch sẽ."
"Ta cảm thấy không giống, nàng xem ra rất thành thật."
"Ngươi biết cái gì, có vài người chính là nhìn bề ngoài ngoan ngoãn, sau lưng không biết có bao nhiêu tật xấu!"
Trương mụ nghe được thanh âm của các nàng ánh mắt thâm trầm, nếu như Tam tiểu thư tìm trong phòng Thập Nhất, hẳn là nên tìm được dây chuyền đi? Như vậy nàng liền có lý do để đuổi Thập Nhất đi, bà lớn tuổi như vậy, lần đầu tiên làm loại chuyện vu oan hãm hại này, không khỏi có chút bất an, thế nhưng vừa nghĩ tới bên cạnh Tam tiểu thư có thêm một tên trộm, bà liền ăn ngủ không yên.
Bà tình nguyện bị lương tâm cắn rứt, dù cho phải bồi thường một chút cho Thập Nhất, cũng không muốn nhìn thấy Thập Nhất mang đến bất cứ phiền phức gì cho Tam tiểu thư.
Trương mụ hướng mọi người nói: "Trước tiên đi làm việc."
Bà nói xong liền đi về phía biệt thự.
Trong phòng trên lầu hai, Thập Nhất mở cửa theo Vệ Kiều đi vào, hai người đứng lại vài giây, Thập Nhất mới nhớ tới tính khiết phích của Vệ Kiều, nàng nói: "Ta sẽ tìm cho ngài xem, được không?"
"Không cần."
Vệ Kiều nhìn quanh phòng, trong phòng cho khách không có bao nhiêu đồ vật, giữa cửa sổ và giường có đặt hai chiếc tủ đầu giường, bàn trang điểm dựa vào tường, bàn đọc sách sát bên bàn trang điểm, cả phòng bởi vì đồ vật ít mà có vẻ trống trải, không có bày trí vật dụng dư thừa, thậm chí ngay cả một chậu hoa cũng không có, cửa tủ treo quần áo là mở ra, bên trong chính là y phục mà nàng đưa tới, phía dưới là quần áo cũ, Thập Nhất trông giống như một người khách du lịch tạm thời ở lại đây, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rời đi.
Advertisement
Trên giường chăn được xếp chỉnh tề, drap giường kéo phẳng không chút nhăn nhúm, trên bàn sách cũng trống trơn, ngoại trừ trên bàn trang điểm có vài lọ mỹ phẩm lần trước nàng đưa tới, trạng thái của nơi này nghiễm nhiên so với trước đây khi không có người ở là như nhau.
Vệ Kiều mở miệng: "Đem ngăn kéo bên kia mở ra."
Nàng nói chính là ngăn kéo phía dưới bàn học, tay cầm ngăn kéo là cùng màu sắc với bàn học, không chú ý nhìn, còn không dễ dàng phát hiện, từ khi vào ở nơi này Thập Nhất chưa từng loại di chuyển đồ vật, vì vậy ngăn kéo này Thập Nhất vẫn là lần đầu tiên mở ra.
Sau khi mở ra, bên trong có vài tờ khăn giấy, Thập Nhất đẩy khăn giấy lên, đột nhiên nhìn thấy một sợi dây chuyền óng ánh.
Dây chuyền bạc dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng chói mắt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, hé miệng nói: "Tam tiểu thư."
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vệ Kiều nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, đưa tay đem dây chuyền trong ngăn kéo cầm lấy, phía sau truyền đến âm thanh của Trương mụ: "Tam tiểu thư, cần ta hỗ trợ gì sao?"
"Vào đi." Vệ Kiều nhàn nhạt mở miệng: "Tìm qua một lần."
Thập Nhất đã trước một bước mà khép ngăn kéo lại.
Trương mụ đem gian phòng tìm qua một lần, đặc biệt là trong ngăn kéo, bà nhìn kỹ vài lần, đều không thấy dây chuyền, liền ngay cả tờ khăn giấy mà bà che đi sợi dây chuyền cũng không thấy đâu, lẽ nào bà là mua dây buộc mình, đã để cho Thập Nhất thay đổi nơi cất giấu?
Sắc mặt bà đột nhiên liền khó xem.
Thỉnh thoảng có người giúp việc đi ngang qua cửa phòng, xì xào bàn tán: "Không có chứ?"
"Thật giống không như là ở trong phòng Thập Nhất."
"Vậy là ai lấy?"
"Không biết."
Trương mụ thấy tìm không được liền chủ động nói: "Thập Nhất tiểu thư xin lỗi, là ta hiểu lầm ngài."
Đôi tay Thập Nhất nhíu lại cùng một chỗ, không có hé răng.
Nàng là ngốc nhưng không có ngu dốt, dây chuyền không phải nàng lấy trộm, vậy chính là có người cố ý để ở đây, nếu như vừa rồi Tam tiểu thư không lấy đi, vậy chuyện nàng lấy trộm chính là chuyện ván đã đóng truyền, tính chất của chuyện này với chuyện nàng buộc phải lấy trộm đồ vật trước kia, là hoàn toàn không giống, cho nên nàng không lên tiếng.
Trương mụ có chút ngượng ngùng: "Tam tiểu thư, chúng ta trước tiên dùng điểm tâm một chút đi."
Nhưng Vệ Kiều mở miệng nói: "Thuận tiện nhìn qua phòng của ta đi."
Trương mụ vừa định nói không cần liền nhìn thấy sườn mặt của nàng nghiêm túc, mi cốt sắc bén, ánh mắt như lưỡi dao đâm lại đây, bà nuốt nước miếng: "Hảo."
Vệ Kiều trước tiên đi ra ngoài, Trương mụ cùng Thập Nhất đi theo sau, Thập Nhất đứng trước cửa phòng Vệ Kiều, không giống như lúc trước chỉ liếc mắt nhìn qua một chút, hiện tại là hoàn toàn có thể thấy rõ bố cục cùng trang trí bên trong, cùng trong tưởng tượng có chút sai biệt, nàng cho rằng người như Vệ Kiều, trong phòng hẳn là cũng giống như văn phòng, làm cho người ta cảm thấy rất lạnh lùng, thế nhưng trước mắt không phải là như vậy.
Cả gian phòng đều được trải một tấm thảm màu nâu thật dày, bằng lông, chỉ là nhìn qua liền cảm thấy rất thư thích, hai hàng áo khoác được treo trong tủ âm tường, giường vừa vặn đặt ở giữa, sofa sát bên cuối giường, tạo hình rất tinh xảo, trên tường đối diện sofa treo một cái tivi có kích thước tương tự như dưới phòng khách, giờ khắc này màn hình tối đen, Thập Nhất nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình.
Nếu như Thập Nhất lại cẩn thận một chút, liền sẽ phát hiện tất cả nhưng góc bén nhọn trong phòng đều được lồng vật phòng hộ.
Trương mụ đi theo phía sau Vệ Kiều nói: "Tam tiểu thư, không cần —— "
Lời nói còn chưa dứt từ trong tay Vệ Kiều liền cầm ra một sợi dây chuyền, cười khẽ: "Là tìm cái này sao?"
"Chuyện này..." Trương mụ líu lưỡi: "Làm sao lại ở chỗ của ngài?"
Vệ Kiều đem sợi dây chuyền tiện tay vứt lên bàn trang điểm, thanh âm lạnh lùng nói: "Trương mụ, ngươi lớn tuổi, quên mất lần trước ta đi yến hội chính là mang cái này sao?"
Trương mụ nghe vậy lập tức nói: "Tam tiểu thư!"
Vệ Kiều mặt lạnh, hàm dưới siết chặt, âm thanh lộ ra hàn ý nói: "Ta thấy ngươi không chỉ lớn tuổi! Người cũng càng là hồ đồ rồi!"
Trương mụ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức nói: "Tam tiểu thư, ta đây là vì muốn tốt cho ngài!"
Mắt phượng của Vệ Kiều từ trên người bà thổi qua, thanh sắc càng bén nhọn nói: "Trương mụ, ta nhớ ngày đó khi ngươi tiến vào Vệ gia ta đã nói, ta ghét nhất là người quan tâm quá nhiều."
"Nhưng là..."
"Không có nhưng là." Vệ Kiều hời hợt cắt ngang lời bà: "Ở chỗ này của ta, không chấp nhận nhưng là. Đợi lát nữa Bùi Thiên sẽ đưa ngươi về nhà, ngươi nên về nghỉ ngơi thôi."
Khí thế của Trương mụ đột nhiên mềm mại xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định mà gọi: "Tam tiểu thư, ta ở bên cạnh ngài mười năm! Mười năm a! Ngài liền như vậy mà đuổi ta đi sao? Liền vì một đứa nhỏ lai lịch không rõ sao? Ta đây là vì muốn tốt cho ngài! Ta không muốn ngài bị thương tổn!"
Vệ Kiều vẻ mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt lương bạc nhìn về phía Trương mụ, không nhìn ra các nàng có chút tình cảm nào, nàng mở miệng nói: "Trương mụ, ngươi biết ngươi sai ở đâu sao?"
Trương mụ nhìn người mà mình đã hầu hạ mười năm, từ đầu tới cuối, bà đều chưa từng thật sự nhìn thấu nàng một lần, Trương mụ trầm mặc vài giây sau đó nói: "Sai vì đã hãm hại đứa nhỏ này sao?"
"Không liên quan đến đứa nhỏ này." Vệ Kiều lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến chuyện lần này."
"Sai là ở ngươi, ngươi đã vượt quá giới hạn."
Trương mụ nghe nói như vậy trên mặt hoàn toàn không còn huyết sắc, khóe môi nhẹ run, tóc mai bạc trắng càng thêm rõ ràng, Vệ Kiều lạnh lùng liếc nhìn nà một chút liền xoay người rời đi, Thập Nhất nhưng là đi tới bên cạnh Trương mụ muốn đỡ lấy bà.
Trương mụ quay đầu, bờ môi mấp máy nhiều lần mới mở miệng: "Ngươi có phải rất đắc ý hay không? Tam tiểu thư vì ngươi mà đuổi ta đi?"
Thập Nhất liền vội vàng lắc đầu: "Không có."
Trương mụ cười lạnh: "Chớ đắc ý, hôm nay nàng đuổi ta đi, ngày mai nói không chừng liền sẽ đuổi ngươi đi."
Thập Nhất nghe vậy cụp mắt xuống, âm thanh rất rõ ràng mà nói: "Tam tiểu thư, là người rất tốt."
Nàng không có lấy dây chuyền ra ở trong phòng của mình, là muốn cho mình thể diện, không muốn để cho những người khác biết dây chuyền là được tìm ra từ trong phòng của mình.
Nàng không có vạch trần Trương mụ ngay tại chỗ, là muốn cho Trương mụ thể diện, không muốn để cho người khác biết là Trương mụ hãm hại mình.
Nếu như nàng đúng là lãnh mạc vô tình, liều mạng, liền hoàn toàn có thể ở trong phòng của mình cùng Trương mụ ngả bài, làm sao lại đi đến phòng của nàng.
Vì vậy Tam tiểu thư, cũng không phải là giống như vẻ bề ngoài.
Trương mụ nghe xong lời nàng nói liền dùng một ánh mắt chưa từng có mà nhìn nàng, sau khi sâu sắc nhìn qua vài lần mới thô thanh nói: "Ta thật sự là già rồi."
Advertisement
- In Serial22 Chapters
Mistbound: Eternity
The world is said to be formed out of duality of man. Good and evil, right and wrong, light and dark. And with duality, comes conflict. A meaningless clash of ideals results in pointless wars. Azlan is wanderer who doesn't falls in either category. Tired and done with the redundant world, he lives his secluded life, hunting monstrosites for coin in the crumbling province of Mountaliya, situated in the land of Forsa. The premise follows Azlan as he explores the province, experiencing the culture and its people as they try to stand unshaken amidst a cold and unforgiving world. The story is a dark fantasy that is a balance of action and world building but most importantly, it follows the people going about their daily lives. The world has entered a state of stasis, there are no high stakes, no glory to be had, only a decaying realm of ice remains. Everyone awaits for Heaven's descent, an event prophesied to bring the world out of stasis, by granting the champion of the event a wish. Heaven Shall Descend. I wanted to write a high fantasy story that doesn't focuses too much on Magic and Swordfights, but rather interactions between people, a bit of politics and ideals. This is my first attempt at writing something this huge, please let me know if you see mistakes or any problems in general, so I can learn from them. (The cover picture is from the year 1818, "Wanderer Above the Mist" by Caspar David Friedrich). I also write Short stories set in the same shared universe. You can read them here: Dark Fantasy Short Stories.
8 164 - In Serial35 Chapters
Post-Living
In the year 207xxxx, Humanity cannot die. Nyx Krývoun only has one wish, that is, to die. And finally, after 10700 years, he finally did! But, he didn't get to sleep. He now has to deal with it again. Another life as a reincarnated human in a world that parallels the one he lives in, a world that has been in so many comics that he read. A world full of magic. Another world that he must endure to find a way to finally find everlasting sleep. ___________________ Chapters are uploaded per 1-2 days. Probably. Credits to: -Trolarch- for the sketches The cover is from WeHeartIt . com
8 344 - In Serial56 Chapters
HEfTY
What if everyone in the world gave you $1? That’s what Hefty, a fat and cocky 14-year-old computer hacker tries to do. He bets on Bitcoin, and becomes a millionaire. Nevertheless, it’s short lived because Hefty is under the beck and call of his BPD mom. Hefty’s mom has leukemia. After seeing his mom’s hospital bill, he goes full tilt on the internet, selling crazy things on the Dark Web, like drones, drugs, and guns. And under his nose, someone’s been watching Hefty. Before he knows it, he’s abducted by ISIS and transported to Syria. ISIS’s chief tech officer was blown apart in an airstrike. All of ISIS’s money freshly minted into Cryptocurrencies. The passcodes in his mind blew up with the airstrike. The King of ISIS, forces Hefty to find the passcodes. At gunpoint, Hefty can’t say no, but tricks the King. The King makes a deal with him: If Hefty gets the money off the server, he gets to keep his life (and 10%). Hefty agrees and sees the amount from his 10%: $1.1 Billion in BTC. Drunk with money, Hefty joins the King and naively agrees to help ISIS, and starts buying everything he’s always wanted. He still misses home though, and after a google search brings up his mom, he throws bread crumbs through the internet. He creates digital trails throughout the back end of sites he hacks so people can find him. Even though his lifestyle is fun and exciting, ISIS starts to look less inspiring. Hefty sees the cruelty of ISIS’s cause and it disillusions him from thinking the Caliphate is noble. After some ISIS friends start dying, Hefty sees that war is dumb. Hefty tells his dying friend, on his last breaths, that he is going to take down ISIS. Mistake. With his last yells, his friend tattles on Hefty. Overnight, he goes from Multimillionaire to POW. The King gives him 2 options: blow up his favorite team on a game day of the Cleveland Browns, or his mother dies. Hefty chooses his mother. Within weeks, Hefty covertly writes software to defeat ISIS, leaving enough breadcrumbs to attract the Chief of Staff of the U.S. Army, General Tarvish. Acting quickly, General Tarvish works to find Hefty and uncover the Brown’s Stadium plot. Hefty finds a way to bomb the stadium, using an order that the president enacted putting all combat planes: no matter where over the US, had to be fully loaded and ready for war. Tarvish didn’t plan this into his counter measure. Hefty has set up ambushes against the Caliphate of ISIS… but the joke turns on him when he forgets to delete his code, and his terror attack on Brown’s Stadium goes off. Hefty’s location goes live, and an air campaign against the Caliphate starts. The US President angrily tries to drop a nuclear bomb on Hefty and the Caliphate. Tarvish kills the President before he can order the attack. The King flees by truck into the desert, but brings his cyber weapon: Hefty. Fed up, unafraid, and frankly pissed off, Hefty grows some balls and kills everyone in the car, giving the King his just reward, and careening down a mountain in the process.
8 316 - In Serial8 Chapters
Exuberance
The scarred witch known as Salem wanders the world, bringing misery to herself and others. A strange encounter with an alien race flings her into a perilous conflict that transforms her life forever. Now trapped in a war against the mystical parasite known as the Flora, she fights to end the cycle of life and pain. Every soul has been consumed time and time again by the ancient evil, and only Salem has the strength to stand against it. Will the lost witch triumph against the floral abyss where all else has failed? Or shall Salem fall in line like the rest of her race, dooming her family and the love of her life.What to expect from this story::Female lead:Yuri:Action:Romance/Drama:Robots
8 176 - In Serial12 Chapters
Life or Freedom
Three years after his mothers death the world goes to shit and Mordred finds himself working for the SDU (Social Defense Unit) to fight against the Vizican's but not everything is as it seems and Mordred is just about to find out what is really going on... !TW: THERE ARE LOTS OF SENSITIVE SUBJECTS DISCUSSED IN THIS BOOK SUCH AS ABUSE AND DEATH ETC PLEASE BE CAREFUL!
8 248 - In Serial46 Chapters
Codename: Kids Next Door OC plug in (OC x Lenny)
So this is just Codename Kids Next Door (love that show) with my OC's plugged in, she also has a family that I have created, and I ship her with the Delightful that wears the football helmet (Lenny). I have both a KND OC and Delightful OC. I also will add my own episodes. Please enjoy! Also, I'm sorry if the names frequently change, I'm an indecisive person, sorry! 😝 Also, all the drawings of my OC's or and drawn looking things are drawn by me and belong to me. All images of people from the actual Kids Next Door show belong to Mr. Warburton.
8 204

