《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》05
Advertisement
Vì quá mức bi phẫn, dọc đường đi Tiêu Chiến vẫn không nói chuyện với Vương Nhất Bác.
Ngược lại, một đường này Vương Nhất Bác vẫn rất bình tĩnh, sau khi đến bệnh viện, lại ôm ngang anh xuống xe, sau đó đưa anh về phòng bệnh, còn đặc biệt hỏi thăm bác sĩ ngày Tiêu Chiến có thể xuất viện.
Ý của bác sĩ là, cuộc phẫu thuật của Tiêu Chiến rất thành công, khôi phục cũng khá tốt, qua vài ngày nữa là có thể trực tiếp xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Nói thật, dù anh không thích bệnh viện, nhưng đối với việc sống trong căn nhà mới cưới của hai người với Vương Nhất Bác, anh lại càng muốn sống trong bệnh viện, ít nhất nơi này còn có cô y tá xinh đẹp dịu dàng! Anh có thể không về đó không?
Vì vậy Tiêu Chiến cố gắng nghĩ cách để được ở trong bệnh viện, nhưng hiện tại anh cũng không có can đảm để đánh gãy xương của bàn chân còn chưa lành hẳn của mình, vì cứ rối rắm như vậy, đã đến ngày xuất viện.
Vương Nhất Bác cũng coi như chu đáo, đặc biệt mang một bộ quần áo và một đôi giày mới đến cho Tiêu Chiến. Vậy mà khi Tiêu Chiến nhìn thấy bộ đồ mềm mại này, quả thật rất muốn ngất đi.
Chết tiệt, chỉ nhìn qua thôi đã biết một bộ này có thể là hai, thậm chí là ba tháng lương của anh cộng lại đó! Hay lén đem bộ này đi bán lấy tiền chạy trốn..?
Nhưng Tiêu Chiến vẫn biết điều này là không thể nào, huống hồ tiêu chuẩn thân thể bây giờ của anh là của một chàng trai khác, hơn nữa còn thuộc dạng nam nhân thượng phẩm, chỉ biết nam nhân này mặc bộ đồ trước mắt vào cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, người duy nhất cảm thấy không đúng cũng chỉ có anh mà thôi.
Một đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng mặc được quần áo tử tế, lúc này Tiêu Chiến mới để Vương Nhất Bác đứng bên ngoài đi vào, sau đó lại bực mình nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi! Đi thôi!"
Vương Nhất Bác nhìn anh: "Tóc."
"Hả?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cậu, lúc này mới phát hiện mái tóc dài của mình rối loạn, lập tức thở dài, cầm chiếc lược bên giường lên chải qua loa mái tóc một chút, nhưng không nghĩ đột nhiên kêu đau một tiếng.
Thấy Vương Nhất Bác nhìn sang, đột nhiên Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng. Căn bản mái tóc dài này vô cùng xinh đẹp, vừa đen vừa dài, chất tóc khá khỏe, có điều Tiêu Chiến sống trên đời được gần ba mươi năm, chưa từng gặp qua mái tóc nào dài như vậy, cho nên mỗi lần chải đều cực kỳ bối rối, hơn nữa cũng thật sự không muốn để ý, nên cùng lắm cũng chỉ cầm lược lên chải qua loa vài đường, làm một kiểu tóc.... hoàn toàn không muốn nghĩ nhiều.
Tiêu Chiến định lúc nào xuất viện sẽ đi cắt tóc, cắt càng ngắn càng tốt, nhưng nhìn lại trong gương với gương mặt đẹp đẽ này thì chắc cần cẩn thận tìm một kiểu tóc và một tiệm cắt giỏi nhất .
Nam nhân đẹp như vậy tại sao lại gả cho một người như Vương Nhất Bác! Mỗi lần Tiêu Chiến đối mặt với chính mình trong gương, không khỏi vô cùng đau đầu.
Advertisement
Nghe anh kêu đau, Vương Nhất Bác nhìn về phía anh, đôi lông mày chau lại.
Tiêu Chiến cúi đầu yên lặng: Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu như ngày nào đó cậu đột nhiên biến thành người khác, chỉ sợ còn không bằng tôi!
Sau đó anh xuất viện, lại vẫn chỉ có một mình Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Mấy ngày nằm viện này, ngoại trừ An Dĩ Trạch và đồng nghiệp, học sinh của Tiêu Chiến ra, cũng không có thêm bất kỳ người nào đến thăm. Người thân của nam nhẫn này Tiêu Chiến có thể giải thích là cậu này gả xa, mọi người trong nhà không ở trong thành phố S, có lẽ không tiện đến đây, nhưng Tiêu Chiến nhớ, nhà Vương Nhất Bác nhưng lại nằm ngay trong thành phố S, hơn nữa nghe nói còn là một đại gia tộc lớn tương đối có địa vị, nhưng vì sao mấy ngày nay Tiêu Chiến nằm viện, hoàn toàn không có một người nhà chồng nào đến thăm vậy? Đấy là vì thật sự không biết chuyện, hay là vì vợ chồng nhà này không được chào đón?
Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn sang Vương Nhất Bác đang lái xe ở một bên, nhiều chuyện nghĩ, đây có coi là ân oán trong nhà giàu không?
"Vương, khụ, Nhất Bác."
"Ừ."
"Hỏi cậu mấy vấn đề nha.! Bây giờ nhà chúng ta ở đâu?"
"Thế kỷ Hoàn Vũ."
Tiêu Chiến im lặng hồi lâu, một năm tiền lương trước kia cũng không đủ mua nổi một mét vuông của căn chung cư hạng sang đó!
"Ha ha, hỏi thêm một điều nữa, cậu bây giờ, khụ, tiền lương hàng năm là bao nhiêu?"
"...."
"Này, đổi vấn đề đi, bây giờ cậu đang làm việc trong công ty nào?"
"CMI."
"Là cái công ty CMI đó sao?"
"Đúng vậy."
Tiêu Chiến im lặng hồi lâu, CMI, đó là mục tiêu đầu tiên của anh sau khi tốt nghiệp đại học đó, đáng tiếc ngay cả cơ hội nộp hồ sơ anh cũng không có, đã bị đuổi đi rồi.
"Vậy chức vị hiện tại của cậu là gì?"
"Tổng giám đốc."
Tiêu Chiến nhất thời chỉ biết trợn mắt há mồm.
Cảm thấy trong mắt anh là vẻ không tin tưởng, Vương Nhất Bác xoay đầu lại nhìn anh một cái, "Sao vậy?"
Tiêu Chiến đờ đẫn nói: "Tôi có thể hỏi một chút năm nay cậu bao nhiêu tuổi không?"
"27."
Tiêu Chiến nghĩ, chuyện này cũng không thể trách được cậu, người này nhỏ hơn anh tròn một 2 tuổi, hơn nữa học lực và thân thế đẳng cấp như vậy, cho nên có chênh lệch như vậy cũng là bình thường, a, chết tiệt, quỷ mới tin anh là mới 27 tuổi đã làm tổng giám đốc công ty CMI, còn ông đây 29 tuổi chỉ mới là nhân viên IT thấp nhất của một công ty vô cùng bình thường, a, lật bàn!
Tiêu Chiến tức giận nghiêng đầu. Đều nói thời đại ngày nay, khoảng cách giữa giàu và nghèo rất lớn, đây chính là chứng cứ sống về một tên nhà giàu đẹp trai học giỏi này! Người với người mà có cần chênh lệch lớn như vậy không! Vương Nhất Bác quả thật là tài giỏi như vậy sao? Sự thật chứng minh, có một người cha hoặc một người cha nuôi giàu có thật sự quá quan trọng!
Advertisement
"Thì sao?"
Tiêu Chiến bình tĩnh hít sâu một hơi, khóe miệng giật giật: "Không có gì, chỉ là tôi không nghĩ đến chồng mình lại là một người giàu có như vậy, nghĩ đến sau này cậu có xảy ra chuyện gì, tôi phải thừa kế bao nhiêu di sản, đã cảm thấy có chút ngoài ý muốn rồi."
"....."
Tiến vào chung cư, thấy trong nhà để xe, tất cả đều là những chiếc xe có nhãn hiệu sang trọng, Tiêu Chiến cảm thán, mặc dù tay chân vẫn còn thấy hơi run rẩy nhưng anh cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Vậy mà chuyện tiếp theo lại lập tức khiến Tiêu Chiến dễ dàng nổi nóng – sao lại có thể trùng hợp như vậy, thang máy thế nhưng lại hư, đúng lúc cần phải sửa chữa.
Tiêu Chiến hỏi: "Cậu, khụ, chúng ta ở tầng mấy?"
Mặt Vương Nhất Bác không chút thay đổi: "Tầng 21."
Tiêu Chiến rất biết điều lập tức ngậm miệng.
Nhân viên sửa chữa áy náy, mong hai người có thể đợi một chút, lập tức nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi: "Đại khái mất bao lâu mới sửa xong?"
Nhân viên do dự: "Mười, mười phút..."
Tiêu Chiến thử dò xét: "Vậy, nếu không thì chúng ta chờ một chút?"
Vương Nhất Bác không nói tiếng nào, Tiêu Chiến coi như cậu chấp nhận.
Vậy mà mười phút sau, nhân viên sửa chữa vẫn lau mồ hôi như cũ, nói xin lỗi: "Thật sự thật sự rất xin lỗi, vì thang máy bị hư nghiêm trọng, nội trong ngày hôm nay, thang máy đều không cách nào sử dụng."
Tiêu Chiến gãi gãi đầu: "Ý của anh là, chúng tôi phải leo lên tầng 21 sao?"
Nhìn sang Vương Nhất Bác mặt đen không nói tiếng nào bên cạnh: "Phải nói là tầng 21 cũng không tính là gì, nhưng với tình trạng hiện tại của tôi..."
Phải nói là phục vụ ở chung cư hạng sạng cũng không giống bình thường, nghe vậy anh nhân viên lập tức nói: "Chúng tôi có thể giúp một tay!"
Lòng Tiêu Chiến vừa động, liếc mắt nhìn sang Vương Nhất Bác bên cạnh, hăng hái hỏi nhân viên sửa chữa: "Tình trạng này của tôi thì cần anh phải cõng tôi lên trên đó, mấy người muốn cõng tôi lên?"
Anh nhân viên tất nhiên là nhìn về phía Vương Nhất Bác
Tiêu Chiến cũng không chờ Vương Nhất Bác trả lời, lập tức bác bỏ: "Như vậy sao được, chồng tôi rõ ràng đang đứng ở đây, tôi sao có thể leo lên lưng của người đàn ông khác? Hơn nữa, thân thể chồng tôi cường tráng, leo lên tầng 21 thì tính là gì? Đúng không, ông xã?"
Vỗn cảm thấy hai chữ 'ông xã' nói ra rất khó khăn, giờ phút này Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy nói ra vô cùng thuận miệng sung sướng, cuối cùng, anh còn cố tình kéo dài âm cuối, bộ dạng một cô gái nhỏ vô cùng tin tưởng vào người chồng này của mình.
Mặc dù Vương Nhất Bác tỏ ra như không có gì, nhưng sau những ngày tháng chung sống, Tiêu Chiến tất nhiên có thể nhìn ra, giờ phút này cậu có chút khó chịu, lập tức, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng buồn cười.
Vương Nhất Bác, cậu đã đoạt hết các em gái của tôi, hại tôi không lấy được vợ đã phải chết sớm, hôm nay đừng trách tôi báo thù
Vì ngăn cản Vương Nhất Bác cự tuyệt, Tiêu Chiến cố gắng phát huy hết khả năng diễn xuất của mình, đưa tay kéo kéo tay áo Vương Nhất Bác, đợi cậu nhìn sang thì lập tức ngửa mặt lên bày ra một khuôn mặt hồn nhiên nhưng vô cùng mong đợi: "Ông xã, chúng ta nhanh về nhà đi!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác đen lại, im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cũng 'ừ' một tiếng.
Tiêu Chiến lập tức vui vẻ ra mặt.
Nhân viên sửa chữa hiển nhiên vẫn còn cảm thấy áy náy: "Tiên sinh, chúng tôi có thể giúp gì cho hai người không?"
Tiêu Chiến cười híp mắt nói: "Vậy nhờ mấy nười giúp tôi mang xe lăn của tôi lên đó là được rồi."
Rồi sau đó anh quay đầu về phía Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn giang rộng hai tay: "Ông xã?"
Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh chốc lát, sau đó mới đưa lưng về phía anh, nửa ngồi xuống.
Dưới sự hỗ trợ của nhân viên sửa chữa, cuối cùng Tiêu Chiến cũng leo được lên lưng của Vương Nhất Bác, anh vui vẻ nói: "Ông xã, chúng ta lên đường đi!" Suy nghĩ một chút, anh còn dễ thương bổ sung thêm một câu. "Cố lên nha!"
Tiêu Chiến đảm bảo, anh cảm thấy sống lưng Vương Nhất Bác cứng đờ.
VÌ vậy, tâm tình anh lại lập tức tốt lên rồi. Mặc dù cảm thấy ước ao và ghen tị với tấm lưng dày rộng này của Vương Nhất Bác, nhưng nghĩ đến chuyện tình địch đang từng bước cõng mình lên tầng 21, anh liền cảm giác nở mày nở mặt.
Mặc dù đang cõng một người nhưng bước chân của Vương Nhất Bác vẫn vững vàng, không hề thể hiện ra rằng mình đang mất sức. Ngược lại, Tiêu Chiến nằm trên lưng anh, cảm giác tóc dài đâm vào người khiến anh cực kỳ bất tiện, vì vậy anh không khỏi giãy dụa.
Đang tìm kiếm tư thế dễ chịu, đột nhiên lại bị vỗ một cái lên mông, sau đó lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói. "Đừng lộn xộn!"
Tiêu Chiến cảm thấy trong đầu oanh một tiếng. Vừa mới xảy ra chuyện gì chết tiệt, anh... anh lại bị Vương Nhất Bác vỗ mông?
Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, nhưng lại sợ hành động quá lớn sẽ khiến Vương Nhất Bác thả mình xuống, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc chịu đựng, nhưng hai tay đang ôm cổ Vương Nhất Bác bắt đầu dùng sức.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Vương Nhất Bác ho một tiếng, lại lần nữa nhẹ mắng. "Tay đừng ôm chặt như vậy!"
Tiêu Chiến tức giận trừng mắt với cái đầu ở gần mình, trong miệng lại nói lời vô tội: "Nhưng tôi sợ rơi xuống."
Vương Nhất Bác im lặng, nâng thân thể trên lưng lên một chút.
Mặc dù thân hình Tiêu Chiến thon thả, nhưng cũng là người có trọng lượng, cõng như vậy trèo lên mấy tầng lầu, hô hấp của Vương Nhất Bác dần trở nên nặng hơn.
" Nhất Bác, cuối tuần cậu đưa tôi đi cắt tóc nha ?"
" Sao muốn cắt ?"
" Vướng..."
" Cuối tuần em sẽ đưa anh đi "
Tiêu Chiến nghe thấy, tâm tình lại trở nên tốt đẹp, trong miệng lại lại như nhiệt tình. "Ông xã, có phải rất chán không? Nếu không chúng ta làm đầu óc thông thoáng một chút đi!"
Nói xong, không đợi An Dĩ Trạch đáp lại, anh lập tức hào hứng bắt đầu.
"Một miếng bít tết chín một phần ba và một miếng bít tết chín một phần năm gặp nhau trên đường cái, nhưng bọn họ không chào nhau, anh nói xem là vì sao?"
Vương Nhất Bác im lặng không trả lời. Tiêu Chiến cũng không buồn bã, trực tiếp công bố đáp án: "Là vì bọn họ không quen! Ha ha, có phải rất kinh điển không?"
Vương Nhất Bác: "..."
"Được rồi, làm lại! Có hai người, cả hai đều cùng rơi vào bẫy, một người chết rồi, một người còn sống. Người chết kia kêu người sống, vậy người sống đó tên gì?"
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến đưa tay vỗ đầu Vương Nhất Bác: "Nhưng trả lời đi!"
Vương Nhất Bác thoáng có chút nghiến răng nghiến lợi. "Hỏi nữa em sẽ ném anh xuống."
Tiêu Chiến ngượng ngùng rút tay về. "Không nghĩ ra đáp án thì là không nghĩ ra, tôi trực tiếp nói đáp án cho cậu là được rồi, người sống kia, đương nhiên kêu là... 'cứu mạng'!"
Trong cầu thang trống trải đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua.
Vương Nhất Bác im lặng bước từng bước lên cầu thang. Tiêu Chiến lười biếng nằm trên lưng cậu, cảm thấy nhàm chán, vì vậy im lặng một hồi, lại bắt đầu lên tiếng.
"Nếu không chúng ta kể chuyện cười đi! Ngày xửa ngày xưa, có một hạt đậu chia tay với bạn gái, vì vậy nó khóc suốt, rất đau lòng khóc suốt, sau đó... nó liền nảy mầm."
"..."
"Không buồn cười à? Lại kể tiếp, ngày xửa ngày xưa, có một con mèo..."
"Câm miệng!"
Nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng đàng hoàng mà ngậm miệng lại, yên tĩnh như vậy, khiến anh lập tức nghe được tiếng thở nặng nề của Vương Nhất Bác.
A, rốt cuộc đã bò đến tầng mấy rồi vậy? Hình như đã qua mười tầng rồi? Thể lực của ông xã anh cũng không tệ! Tiêu Chiến ở nơi Vương Nhất Bác không nhìn thấy được nở một nụ cười độc ác, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ quan tâm: "Ông xã, có phải rất mệt không? Nếu không anh hát cho em một bài hát khích lệ nha!"
Vương Nhất Bác còn chưa kịp ngăn cản, Tiêu Chiến đã mở miệng hát, hưng phấn bừng bừng, giọng hát vui sưỡng, tất cả đều chứng tỏ tâm tình của Tiêu Chiến đang cực kì tốt.
"Người đàn ông mạnh mẽ ngồi trên yên ngựa, con tuấn mã lao vun vút như một cơn gió. Lưu lạc giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát, trái tim anh như cả vùng đất rộng lớn! Người đàn ông mạnh mẽ ngồi trên lưng ngựa ở đây, trong lòng em, em nguyện hòa tan trong vòm ngực rộng lớn của anh... A? Sao vậy?"
Vương Nhất Bác cẩn thận đặt Tiêu Chiến ngồi lên bậc cầu thang, sau đó anh xoay người lại, Tiêu Chiến nhìn thấy một giọt mồ hôi lướt qua khuôn mặt điển trai của cậu.
Tiêu Chiến cười trộm, Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, bò lên mười hai tầng, quả nhiên cậu vẫn không đi được?
Trong lúc tâm trạng vui sướng, Vương Nhất Bác đột nhiên nhìn anh chằm chằm nói: "Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép lên tiếng nữa!"
Tiêu Chiến: "..."
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tiêu Chiến lại lần nữa leo lên lưng Vương Nhất Bác, quả nhiên Tiêu Chiến cũng không tiếp tục lên tiếng.
Vì vậy trong hành lang trống trải, chỉ có tiếng bước chân của Vương Nhất Bác vang vọng.
Tiêu Chiến nghĩ, tần suất bước chân này của Vương Nhất Bác đúng là rất ổn...
Vì vậy, Tiêu Chiến nghe tiếng bước chân vững vàng có quy luật này rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Advertisement
- In Serial59 Chapters
Essence Eater (A Super Progression Fantasy)
Gods. Demons. Aliens. Superheroes. Supervillains.Consume them all for power. Eighty years have passed since WW2, when Prime took to the skies and ended the war. No one knows what gave him his power, or what birthed the wave of supers that came after. Some claimed the nuclear bombs dropped in Japan cracked the barrier between Universes, allowing alien energies to enter the dimension. Others believed the wars finally triggered what humanity needed to reach a new stage of evolution. Daniel Das lives with his uncle in post-super London, the League of Hero's primary hub. He's spent all of his twenty-one years pushing himself, training in martial arts and studying supers, hoping he'll awaken his metagene and gain super powers. The cut-off age is close, but he hasn't yet awakened superpowers. Meanwhile, the League is steadily losing parts of the city to the growing villain factions. Daniel's uncle wishes to keep him away from the world of supers, but with the hot zones closing in, that's easier said than done. There are villains selling unregulated superpowers to gangs and dark days are on the horizon. Despite his limitations, there is no stopping Daniel. He is ravenous for power. If needed, he will ally with demons if they give him the power to protect his family and home. -------------------------------- This world building is heavily inspired by Worm and The Boys. It features dark, realistic storylines, corporation-funded heroes, and villains who aren't necessarily bad guys. The protagonist's powerset involves the crowd-favourite consuming enemies for power trope, too. The GameLit/LitRPG elements are super light and takes a while to kick in. The powercreep is slow as well since I don't enjoy overpowered protagonists. Chapters everyday until book 1 is complete. The schedule will change once I reach that point.
8 370 - In Serial7 Chapters
The Phoenix: A Tale of Rebirth
The story begins with the Phoenix. A magical beast that is periodically reborn into the world. In the past, it has been reborn as a goblin, slime, a sorceror and a meriad of other creatures and beings.On this ocassion it is an unfortunate and kind-hearted half troll half human that is experiencing the world for the first time while his psychotic half brother makes a journey south towards the mysterious uncharted continent. What he finds there will change the fate of this world and drag the Phoenix into a parlous conflict.New chapters every week... during the weekend... at some point.Please review, comment and tell your friends!Props to the cover picture goes to Sleeping Soul in the Sky.
8 195 - In Serial97 Chapters
To Be Loved By A Mikaelson | Hayley Marshal
Before Klaus daggers Elijah, he had given Hayley a small track phone and told her that if he were to ever disappear to call this number. Now that he's gone she has no other choice than to use it. Who's on the other side of the phone?#3 in Hopemikaelson 1/3/21[ I DO NOT OWN ANY RIGHTS TO THE ORIGINALS, I ONLY OWN MY CHARACTERS AND MY PLOT]
8 128 - In Serial22 Chapters
the rain → lashton
"he only comes outside when it rains."
8 70 - In Serial187 Chapters
The Vampire Diaries Preferences & Imagines
Damon Stefan Klaus Kol Elijah Jeremy Kai I don't own TVD or the pics i'll put in
8 118 - In Serial43 Chapters
SimpleMinded
"You can't do nothing for yourself?" She shakes her head while looking at her feet, "Look at me and answer me with your words."She slowly looks up, "N-No S-Sir." I walk pass her and she keeps her head down, "Don't just stand there, follow me. I'm taking you back, I didn't sign up for this. I was told to watch over a woman, but I wasn't told that the woman couldn't do anything for herself. Your basically a kid in a grown woman body." I look back at her from the corner of my eye and see a tear sliding down her face. "Are you crying? Why? You couldn't have gotten attached that quick." She keeps her head down and I groan, "Ugh, please stop crying." She wipes her face and sniffle, "Why are you crying?" "Because the old man promised me that you would take care of me. He lied to me, you're taking me back to that place." I throw my head back and close my eyes shut. By old man she means my father. "Okay, okay, okay. Stop crying, I'm not taking you back." ££££££££££££££££££££££££££££££££££££££££££££££££Niall Andrews is the son of a man who saves people that have been kidnapped. These people go missing from days to years. Niall is building up his own company to compete against his dad. As soon as Niall company starts growing, his father pushes a woman on him to take care of. Haven Posh has been in a basement since she was a baby. She was kidnapped months after she was born. Niall's dad is the person to find Haven and save her, but none of Haven family are around for her to go back to. Not only that, Haven can't do anything for herself. The only thing she can do is clean herself and read, but don't know what any of the words mean or what she's reading.What happens when Haven ends up in Niall's care?Cover By: @ihavenocluesoo
8 77

