《Bác Chiến | Trở thành vợ tình địch》15
Advertisement
Cuộc nói chuyện với Quý Minh Phi vừa kết thúc không lâu, Chương Thanh Viễn đã đến.
Tiêu Chiến mời ông ta vào, sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, Tiêu Chiến mới biết, thì ra vị bác sĩ Chương này là bác sĩ riêng của gia đình họ Vương, Tiêu Chiến không khỏi lại oán thầm một trận: Người có tiền, kéo thêm thù hận!
Bác sĩ Chương kiểm tra tỉ mỉ Vương Nhất Bác một phen, sau đó nói với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ bị cảm, nóng sốt, sau đó lập tức viết đơn thuốc cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn mơ hồ một chút, nói: "Nhiệt độ của cậu ta không thấp, uống hết thuốc là được sao?"
Bác sĩ Chương cười nói: "Tất nhiên tiêm thì tốt hơn, hiệu quả sẽ nhanh hơn, nhưng từ nhỏ nhị thiếu gia đã không thích tiêm, chỉ chịu uống thuốc."
Ha ha, thì ra Vương Nhất Bác sợ tiêm! Tiêu Chiến vui vẻ, nhãn câu lượn vòng, này ra một ý hay: "Nếu vậy, hay là cho cậu ta tiêm đi! Nhiệt độ cậu ta cao như vậy, phải nhanh hạ sốt mới khiến người khác yên tâm!"
"Nhưng..."
Tiêu Chiến cắt đứt do dự của bác sĩ Chương: "Không sao, cậu ta cũng không phải trẻ con, đã lớn như vậy, sẽ không không phân biệt đúng sai, ông chỉ cần để ý xuống tay... a, di chuyển là được."
Bác sĩ Chương vẫn còn chút do dự, nhưng Tiêu Chiến hết sức yêu cầu, hơn nữa còn yêu cầu không cần làm trực tiếp, chỉ cần tiêm vào mông là được rồi, bác sĩ Chương cũng đành phải đồng ý. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bị cởi quần, lộ ra mông, trong lòng vô cùng vui vẻ mừng rỡ.
Bác sĩ Chương ngẩng đầu gọi anh: "Ừm, thiếu phu nhân, nhờ cậu đến giúp giữ cậu chủ lại."
Đang chuẩn bị xem trò cười, Tiêu Chiến bị hai chữ 'thiếu phu nhân' làm kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã lên người Vương Nhất Bác.
Bởi vì tiếng động quá lớn, Vương Nhất Bác tỉnh táo hơn một chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra xem: "Anh đang ở đây... làm... cái gì?"
Tiêu Chiến thấyVương Nhất Bác tỉnh táo, rất vui mừng, cảm thấy như vậy việc chế giễu này mới có hiệu quả được, vội dùng lực ôm lấy cậu, mở miệng dụ dỗ: "Không có gì, chỉ là chữa bệnh cho cậu thôi."
Advertisement
Vương Nhất Bác cau mày nhìn một chút, có chút hiểu được, khuôn mặt biến đổi: "Em không... tiêm!"
Tiêu Chiến cười híp mắt nhìn cậu: "Không tiêm thì không thể hạ sốt, cho nên nhất định phải làm."
Vương Nhất Bác bắt đầu vùng vẫy, có điều anh đang bị ốm, sức khỏe yếu, căn bản không giãy ra được, Tiêu Chiến dùng sức ôm lấy cậu, dụ dỗ: "Đừng sợ đừng sợ, không đau chút nào đâu."
Vương Nhất Bác vẫn vùng vẫy, Tiêu Chiến vẫn không để cậu chạy trốn, nhưng dù hiện tại anh khỏe hơn Vương Nhất Bác, khổ người lại không bằng, vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng toàn lực ôm chặt Vương Nhất Bác vào trong lòng. Tiêu Chiến không ngừng dụ dỗ: " Nhất Bác của chúng ta là dũng cảm nhất! Ngoan, nghe lời, đừng lộn xộn, để bác sĩ tiêm cho cậu." Mặt khác trong lòng lại cười sắp điên rồi.
Hai người mặt đối mặt, Tiêu Chiến vừa ôm Vương Nhất Bác, vừa dụ dỗ, đôi môi thỉnh thoảng lại quét qua da Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, từ từ ngừng giãy dụa.
Tiêu Chiến vui vẻ ra mặt: "Ngoan, thật nghe lời."
Bác sĩ Chương vừa cười ha hả vừa nói: "Tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân thật tốt."
Tiêu Chiến lại một lần nữa bị hai chữ 'thiếu phu nhân' này làm cho chấn động, vội nói: "Bác sĩ Chương, ông đừng gọi tôi là 'thiếu phu nhân' nữa, tôi... thật sự không quen." Tôi thật sự không gánh được mà!
"Chuyện này..." Bác sĩ Chương khó xử nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tựa vào trong lòng Tiêu Chiến, lên tiếng: "Vậy thì gọi là 'phu nhân' đi..."
Tiêu Chiến: "..." Rầm! Cái này khác với 'thiếu phu nhân' sao! Một cú sét cấp 1, một cú sét cấp 1,01 có được không!
Bác sĩ Chương vui vẻ 'vâng' một tiếng, lập tức bắt đầu tiêm cho Vương Nhất Bác. Trong lòng Tiêu Chiến căm hận, chăm chú nhìn kim tiêm trong tay bác sĩ Chương, trong lòng yên lặng cổ vũ: Đâm! Dùng sức đâm!
Kim tiêm đi vào cơ thể, thân thể Vương Nhất Bác không tự chủ được run lên một cái. Tâm tình Tiêu Chiến lập tức tốt lên, trên mặt lại giả vờ lo lắng, tay vỗ vỗ tóc Vương Nhất Bác, an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, không đau chút nào." Đương nhiên thì càng đau càng tốt!
Advertisement
Vương Nhất Bác vùi mặt trong ngực Tiêu Chiến, không lên tiếng.
Bác dĩ Chương từ từ thu hồi kim tiêm, mỉm cười cảm khái: "Xem ra thiếu phu nhân có tác dụng."
Tiêu Chiến trêu chọc vô cùng sung sướng, thuận miệng khiên tốn nói: "Đâu có đâu có, tôi còn phải cố gắng nhiều."
Bác sĩ Chương: "..."
Bác sĩ Chương viết lại những điều cần chú ý, sau đó lập tức rời đi.
Vương Nhất Bác đã mơ màng ngủ thiếp đi. Tiêu Chiến đắp chăn cho cậu xong, lại mở máy tính dạo diễn đàn một lát, nhưng vẫn không hứng thú lắm. Đang chán đến chết, anh đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy dạy cách làm cháo, lòng Tiêu Chiến hơi động: Nếu bạn gay đã ân cần dặn dò, vậy hay là làm một ít thức ăn ngon cho Vương Nhất Bác. Vì vậy anh lập tức lên mạng tìm bữa ăn dinh dưỡng dành cho người bệnh.
Không có việc gì làm, buổi chiều Tiêu Chiến tiện thể ngủ trưa một chút, nhưng không nghĩ đến ngủ trưa tỉnh lại, bầu trời đã xám xịt, đã gần tối. Tiêu Chiến xuống giường, duỗi lưng một cái, lại sang phòng ngủ của Vương Nhất Bác nhìn một cái. Vương Nhất Bác còn đang ngủ say. Tiêu Chiến rón rén đến bên cạnh cậu, vươn tay, vốn định bóp mũi để bắt nạt cậu, nhưng ngón tay vừa đụng vào chóp mũi của Vương Nhất Bác, nghĩ đến lúc này cậu đang ốm, lại ngượng ngùng dừng tay, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, không nhịn được đâm lỗ mũi Vương Nhất Bác một cái, nói: "Họ Vương, cậu cũng có ngày hôm nay!"
Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn Vương Nhất Bác gần như vậy, lúc này lại có thể quan sát tưởng tận, Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, tên Vương Nhất Bác, lỗ mũi ra lỗ mũi, mắt ra mắt, hình thể... Quả thật là có vốn quyến rũ con người! Hơn nữa lúc này cậu nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt điềm tĩnh, không còn thấy bộ dạng hờ hững thường ngày của cậu, ngược lại còn mơ hồ nhìn thấy có chút trẻ con, nhất là cặp lông mi, vừa dày vừa dài, thỉnh thoảng lại run lên, quyến rũ lòng người khác cũng như rung rung. Tiêu Chiến không nhịn được chạm nhẹ vào hàng lông mi, mặt đầy oán hận: Họa thủy, họa thủy!
Vương Nhất Bác như cảm thấy có chút không thích, hơi nghiêng gò má. Tiêu Chiến lập tức rụt tay lại, thấy cậu cũng không tỉnh lại, lại bắt đầu đắc chí. Nhìn thấy lỗ tai Vương Nhất Bác, đột nhiên nhớ tới trong điện thoại, Quý Minh Phi nói lỗ tai Vương Nhất Bác rất nhạy cảm, đụng tới sẽ đỏ. Lòng Tiêu Chiến tò mò, không khỏi đưa tay, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thực sự đột nhiên run lên. Tiêu Chiến mừng rỡ, không nhịn được lại nhéo. Không nói đến chuyện vành tai Vương Nhất Bác đầy đặn mềm mại, nhéo lên thấy thịt mềm mềm, còn chơi rất thú vị. Đang nhéo vui vẻ, Tiêu Chiến đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn: "Anh nhéo em làm gì?"
Tiêu Chiến bị dọa, giương mắt nhìn, lại thấy Vương Nhất Bác không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn mình. Giờ phút này tay Tiêu Chiến đang đặt trên vành tai cậu, bỗng nhiên lùi về không khỏi có chút chột dạ, nên anh không thể làm gì khác ngoài việc nói qua loa: "Cái gì chứ,... a, tôi đang xem tướng cho cậu!"
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến nhân cơ hội lại nhéo vành tai Vương Nhất Bác một cái nữa, mắt thấy không chỉ lỗ tai Vương Nhất Bác hồng, mà trên mặt cũng có chút đỏ ửng, anh không khỏi âm thầm mừng rỡ, trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc: "Nhìn tướng mạo mà nói, vành tai mềm mại, trời sinh tính háo sắc!"
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến vỗ vỗ vai cậu, nói sâu xa: "Cho nên, chàng trai, tĩnh tâm đi nhé!"
Vương Nhất Bác im lặng một lát, đột nhiên nói: "Anh cúi đầu xuống một chút."
Tiêu Chiến không rõ vì sao, khẽ cúi thấp đầu.
Vương Nhất Bác giơ tay lên, cũng nhéo vành tai anh.
Sau đó nói hai chữ: "Mềm mại."
Tiêu Chiến: "..."
Advertisement
- In Serial507 Chapters
Superstars of Tomorrow
Well-known Composer Fang Zhao was in the glorious stage of his career, when the Apocalypse arrived; After finally experiencing the bitter difficulties of a thousand dangers, when the Apocalypse was simmering down to an end, he collapsed; When he opened his eyes, he was reborn in a New World, 500 years after the end of the apocalypse, in the body of a student who had been dumped barely after graduation, who had been cheated of his hardwork barely after he started working…….
8 536 - In Serial37 Chapters
Tim the Engineer
Summoned against his will to a world of swords and magic, an engineering student struggles to find a way home under the shadow of a world devouring threat. ***************************** Updates: 5/13/19: Revisions to several chapters for clarity, grammar, and style. 4/29/19: A short side story and artwork has been added to the blog. 4/8/19: A Side Story has been updated on my new blog (every writer is required to have one). https://talesfromliahar.wordpress.com/ ***************************** “The summoning scenarios are broken down into groups of ten.” Emi Ito stated. “Don’t, don’t you dare say another word.” Muttered Genzo Uchida. His eyes had turned bloodshot and his hands shook with rage. “The first thirty…” “Shut up!” Genzo bellowed “How dare you help these disrespectful gaijin?” Flecks of spit and madness flew from his face, his fist raised ready to strike. But Emi did not flinch, instead she was about ready to continue when Yuma Takeuchi interrupted her. “Uchida, please,” her sweet sounding words could melt ice. “I think we will have a better chance of getting home if we all work together.” When she glanced up with her sleepy looking eyes at Genzo Uchida he deflated visibly. “Were not getting home.” Uchida said coolly. “Group summoning, large, that puts us in the 60 series. No one came to greet us after five minutes of arrival. That leaves scenarios 68 and 69. In scenario 68 there is something that binds the large group together; they are all classmates or a single family. But thanks to the gaijin” he spit out the word “I think we are scenario 69 with no way home.” Ikko Inoue’s eyes went wide, while Katsukno and Hayata started muttering to themselves. Tim took on a serious look and rubbed his scruffy chin. Emi maintained her stoic expression while trying to find something to refute. McKenzie glanced at Randall and giggled. Randall took the prompting of his teammate and followed up by approaching Genzo. “Uh, so we are in a sixty-nine?” “Yes.” Replied Genzo with the seriousness of someone who’s life was about to end. McKenzie covered her mouth and snickered. “You and me, were stuck in a sixty-nine situation?” Randall pushed with a grin. “Yes, we are all stuck in a sixty-nine scenario together!” Genzo retorted in anger. McKenzie fell on her butt laughing. “What the hell is so funny?” Demanded Genzo, whose face had turned red. “It’s a problem with the automatic translation.” Retorted Tim. Randall, who seemed unable to quit started in again “So, about this sixty-ni…” Genzo interrupted Randall with a swift punch to the face. But, because of their height difference it was a bit of an uppercut that left Randall rattled. Tim and Ikko moved to step in between the two, but Genzo showed no further hostility. Instead he just stared at his clenched fist with such intensity it grabbed the attention of the room. “I unlocked a skill.” He said bluntly. ***************************** This is not a light novel, but people who like light novels should enjoy the themes of this book. ***************************** A Map of the Region
8 164 - In Serial15 Chapters
The Curse Of Wardoks
They live among us... and they know every detail about our lives... and yet, we don't even know about their existence. This is a story about a world unknown to humans, in which a species similar to us, lives in. They call themselves the Wardoks. The Wardoks have the ability to jump back and forth between their world and the human world, without being noticed. If any human was to ever discover about their existence, that human would be killed immediately. After the end of a war that had occurred in the Wardok world, the winning party decided to take over the human world, and unleash a surprise invasion. This is a story about, fights, strategy, leveling up, friendship, love, and above all feelings! I will be uploading 3 chapters a week.Bear with me till the end, I'll make you enjoy the ride!
8 137 - In Serial25 Chapters
The Swordmaster and the New God
People have always called me an optimist, someone who always sees what could be, instead of what is. I had always believed that doing the right thing was important and that I was doing my part one task at a time, starting at my school, Kobe High. One day, however, I, Kazuma Sato, and my best friend Austin Huber got teleported to another world. There, an angel spun a wheel to choose our class so we could help defeat the demon lord, and I got a never seen before class; god. Will we survive in the new fantasy world, where not all is as it seems, or will the secrets and true reason that we were summoned consume us?
8 149 - In Serial16 Chapters
Halo: Ascendance (Book One)
The year is 2548 and the Covenant have wiped out half of humanity. Every human in the galaxy seems to be aware of possibly dying but for a ten year old boy named Ethan Foster, death seems all but certain. After being contacted by an entity known as "Ascent" through one of his premonitions, Ethan, with the help of an ONI agent, uncover secrets burried beneath Meridian. There, Ethan learns of his importance in the universe but once Meridian falls to the Covenant, his dreams stop. It isnt until ten years later, well after Humanity has won the Human-Covenant War that Ethans dream start again and his destiny to save humanity from Cortana is paved for him.
8 109 - In Serial43 Chapters
HER
you're just too good to be true... can't take my eyes off of you.
8 174

